CÂU CHUYỆN VỀ MỘT THIÊN THẦN

CÂU CHUYỆN VỀ MỘT THIÊN THẦN

Mọi chuyện bắt đầu vào 1 ngày rất bình thường tại thiên đường. Các thiên thần nhỏ vẫn cùng nhau nô đùa, họ cùng nhau tâng những quả bóng vàng, hát những bài ca thánh thiện, khuôn mặt ai cũng đầy vẻ tươi vui, duy chỉ có 1 thiên thần là ngồi suy tư, đôi mắt của thiên thần ấy dường như đang ướt nước…

Các thiên thần khác nhận thấy điều đó, họ cố ý làm rơi quả bóng trước mắt thiên thần buốn bã, nhưng dường như thiên thần ấy ko để tâm đến điều đó, đôi mắt ướt vẫn ko thôi nhìn vào khoảng không… Tại sao 1 thiên thần lại phải buồn? Các thiên thần khác nhìn nhau, và họ quyết định tìm đến ông tiên Kiddy, người trông nom các thiên thần nhỏ. Sau khi kể lại thái độ của thiên thần buồn bã, các thiên thần đưa đôi mắt to tròn tìm ý kiến của ông tiên Kiddy. Ông tiên cuời hiền hậu, ông bảo các thiên thần hãy tiếp tục vui chơi, còn ông tiến thẳng đến nơi thiên thần buồn bã đang ngồi.

Tiên Kiddy ngồi xuống bên thiên thần buồn bã, ông cất giọng trầm ấm, hỏi: “Michael, đã là 1 thiên thần, sao con lại phải buồn? Sao con ko cùng vui chơi với các thiên thần khác?”, thiên thần buồn bã_lúc này là Michael, đáp: “Cha à, cha ko nhìn thấy sao?”, tay trỏ xuống hạ giới qua tấm gương kì diệu_tấm gương Magic. Tiên Kiddy nhìn xuống, quang cảnh hoàn toàn khác lạ với thiên đường mà đã từ lâu rồi ông ko còn để tâm đến. Những gì cả hai đang nhìn thấy là chiến tranh. Gói gọn trong 2 chữ “chiến tranh” kia lại là những điều ghê gớm hơn kia: Tiên Kiddy nhìn thấy 2 đám người mặc đồng phục khác nhau, và cả 2 bên đều cầm súng, sau những tiếng súng chát chúa, xác người ngã phịch xuống đất, máu thấm vào đất và tiếp tục bị dẫm đạp lên…Những người bị thương vẫn phải cầm súng và chiến đấu, máu và mồ hôi hòa lẫn vào nhau, rồi với vết thương đó, họ sẽ sống dần cuộc đời tàn tật hoặc tệ hơn là chết ngay trong trận chiến vì kiệt sức… Tiên Kiddy quay mặt lại, ông sực nhớ đến Michael, vị thiên thần nhỏ ông cần để mắt đến. Lúc này gương mặt Michael đã thấm đẫm nước mắt, tiên Kiddy hối hận nghĩ: “Ta ko nên để các thiên thần nhỏ của ta nhìn thấy những cảnh tượng này, từ giờ chúng sẽ bị cấm đến đây!”, đoạn ông nắm tay Michael và dẫn Michael về.

Sau khi dặn dò thật kĩ những thiên thần ko nên đến chỗ tấm gương Magic, tiên Kiddy an tâm trở về phòng đọc sách vì ông biết những thiên thần ngoan ngoãn sẽ ko bao giờ làm trái lời ông, suy nghĩ đó rất đúng, nhưng ko đúng với Michael_thiên thần đã chứng kiến những điều đáng sợ đó. Vì thế Michael quyết định tìm đến tấm gương Magic 1 lần nữa…Lần này Michael thấy những đứa trẻ gầy gò ốm yếu trong những bộ quần áo cũ rách, dù còn rất nhỏ và yếu ớt, tất thảy những đứa trẻ đó đều phải làm việc nặng nhọc; có trẻ còn bị đánh đập tàn bạo vì làm ko tốt công việc của mình. Điều tệ hại nhất là những đứa trẻ bị bệnh nặng hoặc ko còn sức làm việc lại bị quẳng vào 1 xó, ko được ai chăm sóc và bị bỏ đói cho đến chết. Nhưng xem kìa, vẻ trong sáng ấy của những đứa trẻ đúng là của những thiên thần! Một suy nghĩ kì lạ len vào tâm trí Michael nhỏ bé: “Sao những thiên thần này lại bị đày đoạ thế kia?”…Michael ôm những thắc mắc, nỗi buồn trở về phòng, tất nhiên giấu biệt tiên Kiddy về việc mình đã thấy.

Tiên Kiddy là 1 ông tiên hiểu trẻ em nhất, qua thái độ của Michael, ông đã phần nào hiểu ra sự việc, thế là ông tìm đến Michael…Nói dối là một việc rất khó với các thiên thần, đó là lí do Michael ko thể giữ được bí mật của mình, thiên thần nhỏ đem hết mọi suy nghĩ tâm sự cho tiên Kiddy. Nghe xong tiên Kiddy cảm thấy buồn lắm, ông biết ông ko thể giấu Michael nữa. Tiên Kiddy thở dài rồi nhìn Michael: “Cha đã muốn giấu con những việc này, nhưng Michael ạ, con đã biết hết cả rồi. Vậy thì con hãy nói xem ta có thể giúp con những gì? Ta ko thể cứ nhìn thấy con buồn bã như thế.”, Michael lặng lẽ nhìn xuống chân, sau đó lại ngước mặt nhìn tiên Kiddy, nói với giọng cương quyết: “Cha hãy cho con đến với họ, con muốn xuống hạ giới!”.

Thế rồi ngày hôm sau, khi những thiên thần còn đang say ngủ, tiên Kiddy bế Michael đến cánh cửa tiếp giáp giữa thiên đường và hạ giới, ông khẽ hôn lên má để đánh thức Michael. Khi thiên thần này đã tỉnh giấc, tên Kiddy từ tốn:

-Con của ta, con thật lòng muốn xuống hạ giới cứu gúp con người chứ?

Vâng, thưa cha.

-Con bằng lòng chia sẻ hết tuổi thơ của con cho trẻ em trên thế gian chứ? Con sẽ bị đối xử tàn tệ từ khi còn bé đấy.

Con bằng lòng.

-Con sẽ có giọng hát thanh cao, trong trẻo nhưng con cũng sẽ chia sẻ nó cho thế giới chứ?

Vâng, thưa cha.

-Đôi chân con ko bao giờ được nghỉ ngơi, con sẽ phải nhảy ko ngừng, đem những điệu nhảy của con cống hiến cho nghệ thuật, con đồng ý chứ?

Con đồng ý.

-Con sẽ bị những con người vô ơn làm tổn thương nặng nề, thậm chí là bị mắng chửi chỉ vì con bị bệnh. Con chịu được chứ?

Con chịu được.

-Vậy thì ta sẽ để con đi, con của ta. Dù có như thế nào đi nữa, con hãy nhớ rằng: con là một thiên thần! Nụ cười của con là tuyệt hảo, tình thương yêu của con là vô hạn, sức chịu đựng của con vô lượng, trẻ em là nguồn sống của con, con yêu chúng hơn tất thảy. Con phải tỏ ra mạnh mẽ, phải chịu đựng được, đừng bỏ cuộc. Nếu con hoàn thành nhiệm vụ này, con sẽ trở thành tiên. Còn bây giờ, ta sẽ lấy đi đôi cánh của con, để con có thể là một con người.

Dứt lời, tiên Kiddy cầm đũa phép giật đôi cánh của Michael ra và đẩy thiên thần nhỏ xuống hạ giới, nơi mà ông biết thiên thần nhỏ của ông sẽ phải chịu đựng nhiều đau khổ. Đôi cánh của thiên thần ấy, ông cất giữ nơi tấm gương Magic, với lời nguyền bảo vệ các thiên thần, ko để họ nhìn thấy những cảnh hạ giới như Michael…Nước mắt đọng trên gương mặt vị tiên già, ông cảm thấy đau khổ hơn bao giờ hết.

Thế rồi Michael trở thành 1 con người hạ giới với cái tên Michael Joseph Jackson. Cuộc đời của Michael đúng như những gì tiên Kiddy đã báo trước…
Trân trọng biết ơn nhà mình.
#Thauhieunoitam #Giautoandien

Có 19 bình luận cho “CÂU CHUYỆN VỀ MỘT THIÊN THẦN”

Bình luận cho nội dung này đang được tắt.

Giỏ hàng
Lên đầu trang