CHINH PHỤC NGHỀ TRAINER…


CHINH PHỤC NGHỀ TRAINER
PHÍA SAU THIÊN ĐƯỜNG, KHÔNG CÓ CON ĐƯỜNG NÀO TRẢI TOÀN HOA HỒNG
Không có đam mê nào màu hồng, không có thành công nào không phải trả giá.

Nghề Trainer là nghề đứng trên sân khấu. Cho nên, tôi luôn thấy đâu đó công việc này có điểm tương đồng như một ca sĩ, đó cũng là một người đứng sân khấu, trải qua đủ thứ cảm xúc khác nhau, muôn hình vạn trạng, đủ sự dằng xé nội tâm, có cả những giây phút yếu lòng, phải vượt lên chính mình. Chắc chắn ai đã lựa chọn đi theo con đường này thì sẽ phải đối mặt với giây phút mất động lực, chán nản, đặc biệt là những giây phút cô đơn chỉ có một mình phía sau sân khấu. Vậy thì những lúc như vậy, cách duy nhất là chính mỗi người phải tự biết cách giúp mình vượt qua những khó khăn đó. Mỗi khi mất động lực, tôi thường nhớ đến lời của một ca khúc nọ – như chứa chan cảm xúc, tấm lòng thay cho lời tôi muốn nói. Ca khúc mang tên “Phía sau thiên đường!”.

“Phía trước ánh sáng như thiên đường, tình yêu ngập tràn sân khấu. Ai đâu hay phía sau ánh đèn mình tôi cười với nỗi đau. Nước mắt yếu đuối không bao giờ được rơi trên những cố gắng. Con đường vinh quang ấy còn dài và tôi biết tôi chưa khi nào một mình!

Đã có những lúc thấy mỏi mệt, niềm tin bao ngày vụn vỡ. Đã có lúc muốn những khó khăn sẽ trôi qua như giấc mơ. Nhưng tôi biết phía sau lưng mình còn bao nhiêu người cần tôi. Con đường vinh quang ấy còn dài và tôi biết tôi chưa khi nào một mình!”

Trong quá khứ, tôi cũng đã từng có những lúc chia sẻ về thông điệp tương tự khi nói Nghề Trainer, chẳng hạn dưới đây là những dòng tâm sự của tôi ở giai đoạn tôi bước chân vào nghề được một vài năm, bài viết vào tháng 01/2017.

Không có đam mê nào màu hồng, không có thành công nào không phải trả giá.

CÓ NHỮNG NỖ LỰC, PHẢI LÀM MỘT MÌNH

Hồi 2011, khi tìm hiểu về Trainer Motivation của Toppion, thông điệp của chương trình khi đó là Thử thách đam mê, lúc đó tôi chưa hiểu lắm về đam mê. Và nghĩ rằng, đam mê là một thứ rất đẹp và màu hồng. Thế nhưng, khi đó có một đoạn trích trong chủ đề đó mà khi đọc xong, tôi thấy dường như đam mê không hẳn là màu hồng, đoạn trích đó đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ mang máng như sau:

“Trainer không đơn thuần là một cái nghề, mà nó còn là một con người, một cuộc đời. Hầu hết mọi người chỉ biết đến họ như những con người luôn đứng trên ánh hào quang sân khấu, được nhiều người biết đến và ngưỡng mộ. Thế nhưng ít ai biết được rằng, cuộc đời đó được tạo nên bởi rất nhiều thử thách khắc nghiệt, mà nếu không có ĐAM MÊ THỰC SỰ sẽ khó lòng vượt qua và bước tiếp. Người ta chỉ biết đến họ khi họ đã đủ lông đủ cánh bay vút lên trời cao, nhưng những tháng ngày âm thầm đối diện với những thử thách – những lần lột xác đau đớn ấy, họ chỉ có một mình…Trước khi trở thành một Trainer, cũng như Đại bàng con, sẽ có lúc các Trainee được “bỏ rơi”, và đó cũng là lúc Toppion đang thử thách đam mê của họ. Họ có thể lựa chọn bỏ cuộc, họ cũng có thể lựa chọn đi tiếp và đi tiếp như thế nào, đó hoàn toàn là lựa chọn của mỗi người. Ngày họ trở thành một Trainee là cái ngày mà họ chính thức được-bỏ-rơi. Nhưng ngày đó cũng chính là ngày họ cho phép bản thân mình được vỗ cánh lên bầu trời, khám phá thế giới và sống vì ước mơ của họ…”

Kể từ thời gian đó, Trainer với tôi chưa bao giờ là một ĐAM MÊ, bởi vì đói thì không thể nuôi sống ĐAM MÊ và không ai trả tiền để nghe một người trẻ, không kiến thức, không kinh nghiệm, không trải nghiệm và đâm đầu theo cái thứ đam mê đó cả. Kể từ sau đợt đó, tôi làm rất nhiều việc khác nhau, mặc dù cũng trong mảng đào tạo, để tồn tại, để học hỏi, để lớn, và vô tình nó cũng là bệ phóng cho con đường Trainer. Chẳng hạn: làm tổ chức sự kiện đào tạo, làm logistic, làm Program Assistant, làm Coach, làm Copywright, làm marketing, làm MC, … Những lúc như thế, cũng chưa bao giờ Trainer với tôi là một ĐAM MÊ. Và khi xuất phát điểm, có những lúc tôi thấy mình chỉ có một mình (trong con đường xây dựng ĐAM MÊ Trainer).

(Dán ở phòng trọ năm 2012)

CON ĐƯỜNG VINH QUANG CÒN DÀI – NHƯNG BẠN SẼ CHƯA KHI NÀO MỘT MÌNH

Ở Toppion, có 2 văn hóa thiết nghĩ phần nào ảnh hưởng đến tôi rất nhiều, đó là CHUẨN MỰC và KHIÊM TỐN. Tức luôn phải đặt chất lượng cao nhất lên hàng đầu và luôn thấy bản thân “cảm giác thiếu”. Cho nên, dù giờ đây tôi đang là một Trainer nhưng khoảng thời gian hơn 1 năm nay lại là khoảng thời gian tôi khủng hoảng rất nhiều trong con đường Trainer, vì luôn nhìn thấy được những điều mình làm chưa tốt. Lý do là bởi vì giờ đây con đường đi luôn có mọi người bên cạnh, phản hồi lại sau mỗi lần tôi đứng trước sân khấu. Trainer, bản thân tôi cũng thấy, và mọi người cũng đồng tình, có nhiều kỹ năng là tài năng bẩm sinh, và có nhiều kỹ năng là thành quả của sự tập luyện.

Mỗi một lần đứng trên sân khấu, mà bên dưới người ngồi chỉ có vài người, nhưng đó là Trainer Team, Hội đồng Board of Quanlity Assurance, Training Team, những người có hàng chục năm kinh nghiệm trong lĩnh vực đào tạo, cũng như cả chục năm kinh nghiệm diễn thuyết tại Việt Nam cho hàng trăm nghìn người, thì tôi luôn có nhiều cảm xúc. Đó là áp lực – áp lực khủng khiếp, nhưng đó cũng là biết ơn – vì biết rằng bản thân mình sẽ được lắng nghe rất nhiều phản hồi tuyệt vời mà không phải ai cũng nhìn ra được, và đó cũng là tự hào – vì bản thân được nâng lên một tầm cao mới. Chẳng hạn giờ đây là câu chuyện của sự khác biệt đến từ từng chi tiết nhỏ, từng tiểu tiết kịch nghệ trên sân khấu, từng lời nói, từng hành động, từng động tác, từng nét chữ, từng sự di chuyển đều phải có ý đồ và có cái why ở đằng sau nó.

Trainer thời điểm này với tôi cũng chưa bao giờ là ĐAM MÊ bởi vì bản thân tôi thấy rằng những lúc tập luyện, những lúc nhận phản hồi thấy chán è. Đam mê là làm thứ mình thích, mà nhận phản hồi, tập luyện khổ cực, một mình đứng nói hàng giờ trong căn phòng trống, thì chẳng thể nào gọi là sung sướng cả. Chưa kể, tự bản thân tôi thấy chưa hài lòng với những gì mình thể hiện nếu xét theo chuẩn mực của Toppion. Khán giả, họ sẽ không tiếc tiền và thời gian để đến nghe một ai đó chia sẻ nếu điều đó mang lại cho họ giá trị thực sự và khiến cho họ thấm một điều gì đó. Thế nhưng, họ sẽ tiếc tiền và thời gian nếu họ phải ngồi nghe một người không đủ cái TÂM, không đủ cái TÀI, và không đủ TẦM. Thế nhưng, thời điểm này, tôi nhận ra một điều là xung quanh mình luôn có những người anh, người chị, người đồng đội tuyệt vời support mình, để mình phát triển nhiều kĩ thuật, kĩ năng sân khấu và nâng tầm bản thân. Cho nên, tôi vẫn đi theo nó, bởi vì cái giá phải trả cho con đường này cũng đã không hề nhỏ.

LÀM TỚI – ĐAM MÊ CẦN PHẢI TRẢ GIÁ

Mấy nay, anh em ngồi tâm sự, nói chuyện, một từ khóa lặp đi lặp lại nhiều lần, đó là “Phải làm tới bến”. Tức đã cố gắng, thì thử cố gắng đến cùng. Đã chiến đấu, thì dồn hết sức lực để chiến đấu. Nhiều khi, trong cuộc sống, chúng ta không đạt được đột phá lên tầm cao cũng bởi vì chưa làm tới bến, làm tới cùng, làm quyết liệt với điều bản thân đang làm. Với tôi, nhìn lại con đường Trainer, đến bây giờ tôi cũng không thừa nhận là mình ĐAM MÊ nó, nhưng thứ tôi thấy, đó là mình không còn sợ và còn ngại nếu phải cầm mic đứng lên sân khấu, dù là khi mệt mỏi (như ngày hôm nay), dù là trước 100 người, hay trước 1 người. Tôi cũng thấy là giờ đây mình không còn ngại và sĩ diện bản thân, mà tâm trí sẵn sàng 100% đón nhận mọi lời feedback và phản hồi từ anh chị và mọi người. Tôi cũng thấy là giờ đây mình không chạy theo trào lưu tự phong là “diễn giả, hay chuyên gia đào tạo”, làm dăm ba cái trò để tăng like facebook, câu view, mà tập trung vào bản thân mình để bản thân chất hơn, tốt hơn, để từ đó có thể inspire và chia sẻ điều gì đó là chất, là giá trị thực sự tới người khác.

Tự lúc nào không hay, giờ đây tôi có thể thao thao bất tuyệt khi nói chuyện về chủ đề này. Có chăng là bởi vì, cái giá phải trả cho ĐAM MÊ này cũng đã rất nhiều, và thời gian tới sẽ nhiều gấp nhiều lần khi bản thân và đồng đội lựa chọn LÀM TỚI.

“Ngày mai tôi sẽ hát lên những câu ca thay lời chưa nói, cảm ơn cuộc đời, cảm ơn những ai đã cùng khóc cùng cười vì tôi. Dù cho trên thế gian chỉ có một người muốn nghe tôi, tôi vẫn cất tiếng hát bằng tất cả đam mê của cuộc đời. Tôi sẽ cất tiếng hát bằng tất cả những đam mê của cuộc đời!”

Hành Trình Chinh Phục Nghề Trainer nói riêng hay bất kỳ nghề nghiêph nào, bất kỳ mục tiêu và thử thách hay ước mơ nào cũng đều đáng trân quý và tự hào?
Bạn có Đam Mê giúng tui hobg, Kết Nối nhé.
Yêu thương và Biết ơn bạn.
Cảm ơn bạn đã Đăng ký mua sách để Khám Phá Hành trình CHINH PHỤC NGHỀ TRAINER tại đây:
https://www.chinhphucnghetrainer.com/mua-sach

#SachChinhPhucNgheTrainer #MrEnergy
#LeVanCuong #LVCAcademy #NgheTrainer
[fb_vid mute=1 id=”703943527167817″]

Có 16 bình luận cho “CHINH PHỤC NGHỀ TRAINER…”

  1. Lâm Kiều Phương

    E nhớ hoài cái lúc đi khoá đào tạo của a, lên dốc núi đạp muốn tắt thở kêu cứu e k cứu, 😂😂

Bình luận cho nội dung này đang được tắt.

Shopping Cart
Scroll to Top